
Tớ yêu sách – không chỉ vì những trang giấy có mùi giấy mới, mà vì trong mỗi cuốn sách, tớ tìm thấy một thế giới khác.
Thế giới của những câu chuyện, những nhân vật, những suy nghĩ mà đôi khi tớ chưa từng dám nói ra.
Mỗi khi đọc, tớ như được sống thêm một cuộc đời khác — có thể khóc, có thể cười, có thể lặng im, nhưng luôn cảm thấy mình đang lớn lên theo từng con chữ.
Sách dạy tớ kiên nhẫn, dạy tớ lắng nghe và dạy tớ rằng hiểu một ai đó, đôi khi cũng giống như đọc một quyển sách – cần thời gian, và cần cả sự thấu cảm.
Tớ thích ở một mình.
Không phải vì tớ cô đơn, mà vì trong sự tĩnh lặng đó, tớ được nghe rõ tiếng lòng mình hơn.
Những buổi chiều ngồi một mình bên tách cà phê, nghe bản nhạc quen thuộc, hay chỉ đơn giản là nhìn người qua lại – đó là khi tớ cảm thấy bình yên nhất.
Tớ nhận ra rằng, một mình không có nghĩa là trống vắng; nó là khoảng không gian để tớ được hít thở, được nghĩ, và được trở về với chính mình – phiên bản giản dị và chân thật nhất.
Tớ thích nghe ai đó kể chuyện – dù là câu chuyện dài về những ước mơ, hay những điều vụn vặt trong một ngày.
Khi lắng nghe, tớ thấy mình được bước vào thế giới của họ, được chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, và những cảm xúc chưa kịp gọi tên.
Tớ nghĩ, đôi khi con người không cần một lời khuyên, chỉ cần một người chịu lắng nghe bằng cả trái tim.
Và tớ muốn trở thành người như thế – một người có thể làm ai đó thấy nhẹ nhõm chỉ bằng cách im lặng và lắng nghe.
Tớ thích ngắm bầu trời.
Bầu trời luôn khiến tớ thấy lòng mình rộng hơn, mọi nỗi buồn dường như nhỏ lại.
Tớ thích nhìn mây trôi, thích ngắm hoàng hôn nhuộm màu cam lên những mái nhà, thích thấy ánh sáng cuối ngày chạm lên mặt người.
Bầu trời dạy tớ về sự thay đổi – mỗi ngày đều khác, nhưng vẫn luôn đẹp theo cách riêng của nó.
Giống như con người vậy, mỗi người đều có “bầu trời” của riêng mình, đôi khi âm u, đôi khi rực rỡ, nhưng tất cả đều đáng trân trọng.
Và tớ thích nghe nhạc – những bản nhạc nhẹ, trầm, có chút buồn nhưng đầy cảm xúc.
Âm nhạc giống như một người bạn đồng hành, hiểu tớ ngay cả khi tớ chẳng thể nói ra điều gì.
Có những ngày mệt, chỉ cần bật một bài nhạc quen là tớ thấy lòng mình yên lại, mọi thứ như chậm đi, đủ để hít sâu và mỉm cười.
Tớ yêu những điều giản dị – đọc sách, lắng nghe, ngắm trời, nghe nhạc, và đôi khi chỉ là ngồi yên.
Vì trong những điều tưởng như nhỏ bé ấy, tớ tìm thấy chính mình – một người không thích ồn ào, nhưng luôn muốn cảm nhận cuộc sống bằng tất cả sự tinh tế và chân thành.
Tớ tin rằng, hạnh phúc không nhất thiết phải đến từ điều to lớn. Đôi khi, chỉ cần một trang sách hay, một bản nhạc đẹp, hay một buổi chiều trời xanh cũng đủ khiến tim tớ thấy an yên.
Có lẽ, những điều tớ yêu không khiến cuộc sống trở nên rực rỡ hơn, nhưng khiến tớ biết trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ — vì chính từ những điều bình dị đó, tớ học được cách yêu, cách sống và cách cảm ơn cuộc đời này.