Lần đầu tiên tớ đăng ký hiến máu, thật ra tớ sợ lắm. Sợ kim tiêm, sợ đau, sợ cả cảm giác ngồi giữa một hội trường đông người. Nhưng khi nhìn thấy những anh chị tình nguyện viên luôn nở nụ cười, nói những lời động viên nhẹ nhàng, tớ tự nhủ: “Nếu mình có thể giúp được ai đó, thì chút sợ hãi này có đáng là bao.”
Giây phút dòng máu đỏ đầu tiên chảy qua ống dẫn, tớ bỗng thấy tim mình nhẹ nhõm kỳ lạ. Không phải vì đã vượt qua nỗi sợ, mà vì tớ biết rằng, ở đâu đó, một người đang cần đến điều mình có thể cho đi.
Khi cầm trên tay tờ giấy chứng nhận hiến máu, tớ thấy tự hào – không phải vì được công nhận, mà vì lần đầu tiên tớ thực sự trao đi một phần của chính mình.
Tớ nhìn quanh và thấy biết bao người đến chỉ vì một lý do giản dị: muốn giúp đỡ. Không ai hỏi “mình được gì”, chỉ hỏi “mình có thể giúp được ai”.
Chính điều ấy khiến tớ nhận ra, việc giúp đỡ không cần phải lớn lao; đôi khi, chỉ một hành động nhỏ, cũng đủ để sưởi ấm một cuộc đời.
Sau lần ấy, tớ bắt đầu quan tâm hơn đến sức khỏe của bản thân, trân trọng từng điều nhỏ bé mình có, và học được rằng lòng nhân ái không phải thứ chỉ được nói ra, mà cần được thực hành.
Tớ nhận ra, “hiến máu nhân đạo” không chỉ là một hoạt động, mà là một bài học sống – về sự sẻ chia, về lòng biết ơn, và về sức mạnh của những điều tưởng chừng nhỏ bé.