Cơ duyên đưa tớ đến với dự án “Nuôi Em” ở Thừa Thiên Huế thật tình cờ – chỉ từ một bài đăng tuyển sứ giả truyền thông.
Ban đầu tớ nghĩ đây chỉ là công việc viết bài, chia sẻ thông tin, nhưng khi bắt đầu tìm hiểu, tớ đã thật sự xúc động trước những câu chuyện về những đứa trẻ vùng cao – nơi một bữa cơm trưa còn là điều xa xỉ.
Tớ nhận ra, truyền thông ở đây không chỉ là “truyền tin”, mà là truyền cảm hứng sống, truyền đi lòng nhân ái.
Mỗi bài viết, mỗi hình ảnh tớ chia sẻ đều được viết bằng cả sự đồng cảm.
Có hôm tớ ngồi chỉnh sửa bài đến khuya, chỉ để từng dòng chữ thật chân thành, thật đúng với những gì các em đang sống.
Và khi thấy có người đọc xong và đăng ký “nuôi em”, tớ đã bật khóc. Vì tớ biết, con chữ của mình đã thực sự chạm được đến trái tim ai đó.
Trải nghiệm này khiến tớ hiểu rằng, sức mạnh của truyền thông không nằm ở lượt xem, mà ở tác động thật mà nó tạo ra.
Tớ học được cách viết bằng trái tim, cách lắng nghe bằng sự thấu hiểu, và cách lan tỏa điều tử tế bằng chính khả năng nhỏ bé của mình.
“Nuôi Em” không chỉ là một dự án, mà là một hành trình tớ lớn lên – nơi tớ học cách dùng ngòi bút để sẻ chia, để yêu thương và để góp phần làm nên điều tốt đẹp.