
Mùa Trung thu năm ấy, tớ cùng đội tình nguyện mang đèn lồng, bánh kẹo và những món quà nhỏ đến vùng ngoại ô Huế – nơi những em nhỏ chưa từng có một đêm rằm trọn vẹn.
Trên chuyến xe chạy xuyên đêm, tớ nhớ rõ mình đã hồi hộp đến mức không ngủ nổi. Tớ không biết các em sẽ đón nhận thế nào, liệu niềm vui mình mang theo có đủ làm sáng lên ánh mắt của các em không.
Và rồi, khi nhìn thấy các em reo lên, tay cầm lồng đèn sáng rực, mắt ánh lên niềm vui, tớ biết rằng mọi nỗ lực đều xứng đáng.
Chúng tớ hát cùng nhau, múa cùng nhau, kể chuyện cổ tích và chia sẻ những chiếc bánh nhỏ. Mọi khoảng cách tan biến, chỉ còn lại tiếng cười trong trẻo và ánh sáng của những ngọn đèn giấy lấp lánh.
Giữa khung cảnh giản dị ấy, tớ nhận ra niềm vui không nằm ở món quà to hay nhỏ, mà nằm ở cách ta trao đi với tất cả tấm lòng.
Từ chương trình “Trung thu cho em”, tớ học được cách cảm thông nhiều hơn, biết lắng nghe và thấu hiểu những mảnh đời khác mình.
Tớ nhận ra rằng: Khi ta trao đi niềm vui, niềm vui ấy không mất đi – nó chỉ nhân đôi.
Đó là lý do tớ luôn muốn quay lại, năm này qua năm khác – để tiếp tục mang một chút ánh sáng đến những nơi vẫn còn thiếu vắng nó.